Từ một Quy Lão Kame mê gái tới Mr.Satan chém gió

Hồi nhỏ đọc Dragon Ball, ghét nhất là thằng Mr.Satan chém gió, thấy nó ăn may nhất truyện, lại không có tài cán gì mà lại làm cứu tinh thế giới. Cứ tới phút 89, khi Goku đánh chết boss rồi là ở đâu đó nó lại nhảy ra chém gió với giới truyền thông.

Mr.Satan

Còn một nhân vật nữa là Quy lão Kame, rất thích xem tạp chí khiêu râm và ghẹo mấy cô gái trẻ đẹp. Ông này có cách dạy võ không giống ai như: giao sữa, tìm viên đá đã bị ném ra xa, cày ruộng,..

Trong đời bạn đã bao giờ gặp một ai đó mà hội tụ đủ tất cả những đặc điểm bạn ghét chưa? Còn Lap đã từng cảm thấy bất hạnh vcl khi phải làm việc với một người như vậy. Nhưng sau đó, Lap đã cố gắng tìm cách bỏ qua những định kiến cá nhân, không làm ảnh hưởng đến công việc chung. Viết bài này hi vọng sẽ giúp được phần nào cho ai có “tánh kỳ” như Lap.

Ông trời sinh mỗi người một tính, mình thì tánh rất kỳ, gặp ai mà không thích hay có ấn tượng không tốt là coi như không làm việc được. Nhớ thời còn hơi trẻ hơi trâu, cũng làm chung team với 1 bạn nữ mình không thích, vì cách giao tiếp làm cho mình cảm thấy kiểu như “giả trân”. Lúc đó rất là khó trao đổi trong công việc, cứ đụng tới là mình lại khó chịu, nhăn nhó, cọc cằn…. Cuối cùng thì bạn ấy nghỉ việc, mình biết cũng do một phần vì có đồng nghiệp như mình. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại, mình thấy tiếc vì team mất đi 1 người giỏi.

Còn nhân vật hiện tại mình gặp và bị ám ảnh thật sự đó là Doraemon của 1 “thế kỷ trước”, lúc bị xì chét tột độ nhất là trong mơ cũng mơ thấy, nhưng không phải mơ thường mà là ác mộng.

Hằng ngày a Doraemon thường hỏi đi hỏi lại những câu mình không thể trả lời được, kiểu hỏi của anh ấy là sọc dưa chen ngang, hứng lên là chạy qua hỏi nhưng trả lời rồi thì vài phút sau có khi lại hỏi tiếp, rồi lại không chắc chắn là mình có trả lời đúng hay không lại bắt confirm 2 3 lần. Kiểu này làm cho mình cảm thấy mình trả lời cũng như không hoặc mình không được tin tưởng, nếu không tin thì đừng  có hỏi. Mỗi lần nhìn anh ấy hỏi người khác về 1 việc gì đó thì tưởng như người ta đang bị hiếp râm thính giác và tinh thần.

Còn khi mình giải thích cho anh Doraemon về một vấn đề nào đó khoản 15 phút, nhưng sau đó 2 3 ngày ảnh lại hỏi lại, phải mất công giải thích lại. Đôi khi sau 1 2 tuần thì vấn đề đó mình đã quên rồi, nên phải đi tìm lại tài liệu mới có thể giải thích lại được.

Anh Doraemon này có một cách nói chuyện làm mình không ưa đó là không kịp nghe và đánh giá quan điểm của người đối diện, đã vội nêu lên quan điểm riêng, rồi xổ ra cả ngàn thứ liên quan chút chút tới câu chuyện chính. Anh ấy có thể nói không ngừng nghỉ với một giọng cười tưởng như là đang xem nhân vật Đông Phương Bất Bại ở trong phim.

Người ta nói ghét của nào trời trao của đó, đã không thích anh ấy, mỗi lần anh ấy tới bắt chuyện với mình, hỏi thăm về gia đình con cái là y như rằng hôm sau mình phải xin nghỉ việc vì gia đình có có việc khẩn cấp. Không phải là 1 lần mà nhiều lần luôn, lúc đó làm cho mình cảm thấy sợ và ghét ông này vô cùng, có lúc gặp ác mộng luôn. Nên lúc nói chuyện là mình không thể giữ được bình tĩnh mà phải khó chịu ra mặt, bật CAPLOCK liên tục.

Để kể xấu về người nào đó thì ∞, ở trên là một số điểm ảnh hưởng nhiều nhất tới sức khỏe tinh thần của Lap. Sau khoản thời gian dài làm việc chung thì dường như mình trở thành con người vô cùng nóng nảy, xấu tính, suốt ngày cứ phải bật CAPLOCK khi nói chuyện, bạn có thể tưởng tượng như bạn ghét cay ghét đắng việc ăn hành, nhưng ngày nào cũng có người cho bạn ăn hành.

Mình đã từng suy nghĩ và tự hỏi rất nhiều, tại sao mình lại như vậy?; tại sao mình cảm thấy khó chịu khi trao đổi công việc với anh Doraemon?; có phải chỉ là do bản thân mình mà ra?; tại sao thái độ mình cực kỳ khó ở như vậy mà anh ấy vẫn thái độ bình thường?… và mình có suy nghĩ về một số sách lược như:

  • Hạ sách: đổi qua một team khác hoặc không thể thì đổi luôn công ty khác.
  • Trung sách: mình sẽ cố gắng thay đổi, thích nghi và làm sao để anh ấy cũng thay đổi một phần.
  • Thượng sách: anh Doraemon phải thay đổi cách làm việc với mình hoặc là anh ấy đổi team.

Cuối cùng Hạ sách không thể được vì Lap coi dự án này là để đời và sự lựa chọn này là một sự thất bại. Thượng sách thì không khả thi, mục tiêu chung là dự án thành công, anh Doraemon có những thế mạnh, điểm tốt riêng mà thời gian qua đã khẳng định và mình không muốn công ty mất đi một người giỏi.

Chỉ còn lại trung sách là khả thi, mình đã suy nghĩ và thử nhiều cách dưới đây và thực sự thấy hiệu quả:

  • Bớt kể lể về drama của nhân vật với người khác. Vì khi kể với người khác hoặc với 1 nhóm thân thiết nào đó thì sẽ càng làm tăng lên mức độ ghét của mình với nhân vật. Mình nên đánh sang chuyện khác hoặc nói về điểm tốt.
  • Xác định những điểm mà Doraemon làm mình khó chịu và trao đổi hoặc chat thẳng thắn. Ví dụ: “em đếu thích anh hỏi về gia đình em. OK!” hoặc là “em giải thích rồi anh làm ơn note lại hoặc tạo ticket rồi em sẽ gõ câu trả lời vào, sau này anh không cần hỏi lại.”
  • Xác định những điểm tốt, những mặt nào anh ấy giỏi để nhìn vào đó mà đánh giá. Ví dụ: cách anh ấy làm việc kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần là để chắc chắn vấn đề đúng; là người có thể thay thế sếp trước đó chiến đấu với đội quân 500 ace của khách hàng mà một thời gian dài chưa ai thay thế được;… bonus thêm tham khảo phim “Vua hài kịch” của Châu Tinh Trì. hehe.
  • Đặt mục tiêu chung lên đầu: hoàn thành dự án.
  • Điều quan trọng nhất nên nhớ: không đem định kiến cá nhân vào công việc chung.

Sau khi mình làm hết những điểm trên, mình cảm thấy thật nhẹ nhõm, khi giao tiếp với anh Doraemon mình không còn cảm thấy khó ở nữa, mọi suy nghĩ về những điều xấu xa dường như lu mờ trước một mục tiêu chung. Hi vọng sẽ tốt cho những ai có “tánh kỳ cục” như mình hoặc tốt hơn là không nên có ai.

Lap Pham

Coi công ty như một chiến quốc, lập trình viên như những chiến binh, mỗi dự án như một trận chiến, có chiến thắng thì công ty mới giàu mạnh, lương mới tăng thưởng mới có.

Your email address will not be published. Required fields are marked *