Hôm rồi nghe ông tây thuyết trình, Lap nghe tiếng anh hơi tệ nên không hiểu ổng nói cái nồi gì mà cứ ass với ass, nghe tới nữa bài mới hiểu ổng nói về “assume”.
Nội dung bài nói của ổng là khuyên mấy thanh niên khi làm việc gì đó thì đừng có giả định là mình đã hiểu hết những gì người ta nói hoặc tự đoán suy nghĩ của người ta mà phải hiểu rõ rồi mới làm, hoặc khi giao việc cho ai đó thì đừng giả định là người ta hiểu mà phải biết nó có hiểu thật không.
Nói tới đây nhớ tới chuyện của một chị khác, hôm trước ông sếp giao cho sắp xếp chỗ ngồi trong phòng mới, phòng đó ngồi được khoản 6 – 7 người, chị ấy rất hào hứng và tuyên bố rằng em sẽ sắp xếp cho anh nhiều sự chọn lựa. Sau đó chị ấy cho một cơ số lựa chọn chỗ ngồi như:
Khi nói chuyện lại với ông sếp, ổng chỉ hỏi là em đã đo kích thích à không kích thước phòng chưa thì chị ấy mới nói là “em tưởng ngồi được 6 người không cần đo”.
Sau khi đo và vẽ sơ đồ sắp xếp chỗ ngồi thì mới WTH phòng này ngồi được 6 – 7 người nhưng không còn chổ trống để bàn, ghế, tủ, chén, máy móc gì cả, mọi dự định tiêu tan, mọi mơ ước tan vỡ.
Tóm lại bài học rút ra là Lap tự thấy tiếng anh tệ quá nên ráng nói tiếng anh nhiều để nâng trình thôi.
Coi công ty như một chiến quốc, lập trình viên như những chiến binh, mỗi dự án như một trận chiến, có chiến thắng thì công ty mới giàu mạnh, lương mới tăng thưởng mới có.