Aaaa! Anh ơi…
Aaaa! Anh ơi em code được API lấy danh sách sản phẩm rồi – Cô bé ngây thơ sung sướng.
Ờ (0_0) – Sói già ngồi kế bên trả lời.
Sao anh hờ hững vậy? code này khó lắm đó anh biết không – nhỏ có vẻ thất vọng hỏi lại.
Con sói già cố gắng tỏ thêm vẻ quan tâm và hỏi:
Thế em có cho phép truyền vào số lượng sản phẩm muốn xem? truyền vào trang muốn xem?
Cô bé ngây thơ lại ngây thơ: “Ơ, dạ không!”.
Hừm! Thế em có có trả về biến tổng số lượng sản phẩm không? Hay trả về biến tổng số lượng trang không?
Ơ, ơ – Cô bé lại càng thêm ngay thơ.
Anh biết mà, nhiều em trước đây cũng ngây thơ như em vậy, em phải code như vầy…như vầy… Thời buổi người ta sắp lên Sao Hoả sống rồi em còn ngồi đây viết code phân trang – Sói già nhếch mép.
Dạ để em sửa lại – Cô bé ngây thơ xị mặt trả lời.
Hừ! em sửa lẹ đi mai giao hàng rồi – Sói già hối thúc.
Hơn một thập kỷ đi làm nhưng chưa thể tạo ra bộ khung để tái sử dụng hay viết ra hướng dẫn, tài liệu rõ ràng. Để những cô bé ngây thơ như em tiếp cận công việc nhanh chóng, rút ngắn được thời gian viết code, đó lý do tại sao anh là một téc liếc tồi.
Coi công ty như một chiến quốc, lập trình viên như những chiến binh, mỗi dự án như một trận chiến, có chiến thắng thì công ty mới giàu mạnh, lương mới tăng thưởng mới có.