Ổng ngồi đó với vẻ mặt lầm lì, mắt luôn cắm vào màn hình như là đang làm việc hăng say lắm, không biết có phải thật hay đang giả vờ chăm chỉ. Lâu lâu lại phát ra vài lời chửi mà tui không dám viết tiếng mẹ đẻ “wth”, “d**n it”, “Oh sh*t”, “f*** this code” đó là lúc tui biết chắc chắn ổng đang review lại dự án của tui hoặc mấy đứa mới code.
Dạo này ổng còn bày ra review code, nhớ hồi làm microsite điện thoại, đâu có cho refactor đâu, ổng bắt fix bug trước rồi còn nói “code chạy rồi đừng có sửa”. Hồi đó chỉ có tui với ổng làm dev trong Squad Digital, đợt dự án về nhiều, tui nhớ có lần ổng nói:
“Quang, sếp bảo mình tuyển thêm intern vào code phụ, em làm buddy nha”.
Sau lần đó, có vài coder trẻ nữa join vào team, tôi được vinh hạnh là buddy hỗ trợ tụi nó hoà nhập vào xã hội, mà tui cũng không biết buddy là phải làm gì, nên tụi nó hỏi gì, tui trả lời, vậy thôi. Được thêm vài bạn rồi thì chúng tui tạo nhóm chat riêng cho dev.
Trong nhóm chat của dev thường là bọn tui giữ im lặng, nhưng mấy cái nhóm bàn drama, share hình gái đẹp của công ty thì nhóm nào tụi tui cũng đóng góp. Lâu lâu ông Lap hỏi “Ai thử setup dùm anh cái này?”, tui nghĩ ổng hỏi chơi thôi, ổng cần thì tự đi mà làm nên tui “siin” thôi chứ không “rép”. Có lúc ổng lại chat “Bạn Công mất 3 ngày mà chưa cài được local để làm task, có ai giúp không”, tui lại nghĩ mất 3 ngày chắc là khó lắm, mình sẽ không giúp được đâu nên tui lại làm thinh, mà hình như mấy đứa khác cũng nghĩ như vậy.
Đôi khi ổng review code của chúng tui, ổng chụp hình gửi lên nhóm chat rồi nói “phải code thế này”, “phải sửa thế kia”, tui thấy mệt gì đâu á, code như c*t rồi, không chịu giấu đi còn bới ra làm gì, tui thấy nhục lắm, giờ mà mình rép hay reaction là mấy đứa kia biết code của mình ngay, nên thôi tui “làm thinh” tiếp.
Mỗi tuần bọn dev chúng tui họp lại để “chia sẻ với nhau những việc khó khăn trong dự án”, nhưng đó là ông Lap bày ra thôi, tui vô họp cũng chẳng có gì để mà share, code mình không chạy được, bug tè le mà đem ra chia sẻ tụi nó cười vô mặt là nhục. Ông Lap trời đánh còn bắt tình nguyện tìm chủ đề để chia sẻ cho mọi người, và thay phiên nhau mỗi tuần, nhưng mà tui không sợ, tìm cái chủ đề nào làm qua quýt cho xong là được rồi, tui đi làm lĩnh lương chứ cần gì chia sẻ với ai.
Lúc họp daily dự án thì chỉ có anh Hậu project manager với ông Lap lên tiếng, mấy đứa tui chỉ biết “dạ”, ảnh hỏi “làm được không” thì tụi tui nói “dạ được”, mà lúc đó thì trong đầu đang cà lơ ở đâu, giao gì mình cứ làm thôi, nếu không được thì đưa cho ổng hốt, giờ mình hỏi gì thì người ta lại nghĩ mình dốt lắm, không biết làm.
Anh Hậu cứ lặn ở đáy biển nào đó không ai biết, tới lúc dự án gần cháy ảnh lại trồi lên, vô nhóm chat dự án hỏi cái này, hỏi cái kia, bình thường thì không thấy hỏi, giờ deadline tới nơi thì hối như giặc. Kệ đi, dự án cháy đâu phải lỗi của mình, im lặng, khi nào tag thẳng mặt mình thì mình lo.
Mà công ty này ngộ lắm, lính mới mà cũng cho join group chat với khách hàng, tui thấy hình như việc đó của Project Manager nên khách hàng hỏi gì thì mình siin thôi, chứ chat sai tiếng Anh lại bị họ cười. Có lần tui quay sang thấy ông Lập còn dùng Google Translate để dịch trước khi gửi.
Rồi tui nghe nói khách hàng phàn nàn team tui là phản hồi chậm quá, họ không thích làm việc chung nữa nên cắt hợp đồng. Vậy là thời gian code ngày cày đêm cố gắng làm tốt các dự án microsite coi như không, công ty mất đi một khách hàng là cả một vấn đề quan trọng.
Sau này tui mới nhận ra không phải mặc áo khoác đen trùm đầu, cắm mặt vào code mới trở thành lập trình viên, ta làm teamwork phải có sự trao đổi thông tin, mấy ông lead cố gắng tạo ra môi trường để chúng ta trao đổi, chia sẻ với nhau, khi biết có người cần sự giúp đỡ là giúp liền, tránh rủi ro cho dự án.
Coi công ty như một chiến quốc, lập trình viên như những chiến binh, mỗi dự án như một trận chiến, có chiến thắng thì công ty mới giàu mạnh, lương mới tăng thưởng mới có.