Bài viết dựa trên câu chuyện có thật và trải nghiệm của người trong cuộc nên nội dung có phần nhạy cảm quý đọc giả cân nhắc trước khi xem.
Cụ bà 65 tuổi lấy chồng ngoại quốc 24 tuổi… là chuyện đang rầm rộ trên mạng trong thời gian qua! OMG? nếu bạn không xin tra gu gồ.
Nhớ tới 4 năm trước, khi đi học Tiếng Anh lớp vỡ lồng, trong lớp có bà chị tên **** cũng ngoài 40, chị ấy đi học Tiếng anh để nói chuyện với chồng, mình tự hỏi chị **** và chồng làm sao có thể bắt đầu quen nhau được.
Đ*** liên quan, nhưng trong bài viết này Lap xin chia sẽ vài điểm Exp của bản thân về việc làm thế nào để vượt qua nỗi sợ hãi khi có đồng nghiệp trong team là người nước ngoài mà bản thân mình dốt Anh Văn.
Kết thúc những ngày đi tìm lý tưởng làm việc, Lap lọt vào một nhóm làm dự án có thể gọi là để đời. Cơ cấu tổ chức của nhóm làm Lap phải lo âu và e sợ. Ngày đầu tiên tham gia cuộc họp, mình gặp Anh Lễ quản lý dự án là một người Pháp nói Tiếng Anh, khi a ấy thuyết trình xong thực sự là Lap không hiểu cm gì hết trơn. Ngoài ra trong nhóm còn nhiều kỳ nhân dị sĩ như thanh niên nghiêm túc, gã QC, chàng Coder và đặt biệt là Bé An siu saya du học sinh Mỹ nói 3o thứ tiếng: Anh, Trung và Việt. Đó, với vốn Tiếng Anh gần bằng 0 ai mà không sợ:
Trong hoàn cảnh đó mình chọn cách giữ im lặng, khi Anh Lễ hỏi tới mình thì mình im ru, poker face. Khi ảnh hỏi mình có làm đc tasks này không thì mình mở miệng ra yes bất chấp mặc dù đôi khi không rõ vấn đề vì rào cản ngôn ngữ.
Khi cần hiểu về một số tài liệu Tiếng Anh hoặc khi Anh Lễ trao đổi gì là phải nhờ Bé An dịch giúp, phiền hết sức. Trong lúc trao đổi về dự án, có những ý tưởng muốn đóng góp mà không dám nói hoặc không hiểu yêu cầu lại ngại không dám hỏi vì mọi người đang nói Tiếng Anh.
Tới một ngày, mình ngộ ra rằng không có nỗi sợ nào bằng dự án fail, task không hoàn thành nên mình phải tìm cách thay đổi và tốt hơn:
Lap thấy đây là cơ hội, đc code như đam mê, có môi trường luyện vốn Tiếng Anh ít ỏi. Anh Lễ là người nước ngoài, anh ấy sẽ là người thầy miễn phí. Mình tìm cách mỗi ngày nói với ảnh ít nhất một câu rồi từ từ bắt chuyện nhiều hơn:
Đó quan trọng là rủ đi nhậu, Lap đã từng đi học Tiếng Anh giao tiếp, sau đó rủ giáo viên người nước ngoài đi nhậu rồi nghỉ học nên cảm thấy đi nhậu với giáo viên rẻ hơn đóng tiền đi học. Người ta nói rượu vào lời ra nên khi uống rồi thì A Lễ nói gì mình cũng hiểu mà mình nói gì Anh Lễ cũng hiểu vì lúc đó ngôn ngữ chung là men rồi. Và sau đó Lap và Anh Lễ đã mở ra “English Class and Nhậu” trong công ty để những bạn yếu như Lap tham gia và nói Tiếng Anh bất chấp. Lần gần nhất họp mặt là 10 người nhưng sau đó đã bị giãn cách xã hội vì Covid-19.
Sau khoản thời gian cố gắng như vậy, Lap cảm thấy có sự tiến bộ trong khi làm việc với Anh Lễ. Điều quan trọng là khi trao đổi với Anh Lễ về công việc thì không nên giữ im lặng. Nếu hiểu rõ mình nói “tôi hiểu” nếu còn mập mờ chưa rõ hãy nói “tôi không hiểu vui lòng giải thích”, anh ấy sẽ vui lòng giải thích cặn kẽ vì anh ấy cũng có mục tiêu lớn đó là hoàn thành dự án. nếu anh lễ hỏi Lap có làm được task này không, mình tập không nói yes như một thói quen, hãy xem deadline khi nào, phước tạp bao nhiêu, dự thời gian hoàn thành trong bao lâu. Lap thường nói “để tôi kiểm tra kỹ rồi trả lời”
Tóm lại nếu như một ngày bạn cảm thấy nản, muốn bỏ cuộc hoặc cảm thấy lười học Tiếng Anh, thì hãy nhớ tới cụ bà 65 tuổi dám lấy chồng ngoại quốc 24, nhớ tới chị **** đi học Tiếng Anh để nói chuyện với chồng, nhớ tới Anh Lễ và rủ anh ấy đi nhậu.
P/S: Ở nhà tránh Covid-19 thèm bia quá rồi.
Coi công ty như một chiến quốc, lập trình viên như những chiến binh, mỗi dự án như một trận chiến, có chiến thắng thì công ty mới giàu mạnh, lương mới tăng thưởng mới có.